Go downThông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]


Wed Jun 27, 2012 7:07 pm
nhoc_khoc_kieu
nhoc_khoc_kieu

—♥Member

tôi đã tự viết bài này trong niềm đau khổ tột cùng. tôi muốn chia sẻ và mong rằng tất cả những bạn trai đang yêu. nếu yêu thật lòng thì hãy cố gắng mà gìn giữ nó đừng để mọi thứ phải rơi vào tình trạng như tôi lúc này.
*****
Người yêu tôi học chung với tôi từ năm 11. Em rất tốt với tôi, luôn kèm cập lo lắng cho tôi rất chu đáo. Tình cảm của chúng tôi ngày càng phát triển, tôi rất yêu em và em cũng vậy. Lúc đó tôi là một thằng rất ham chơi và quậy phá, đặc biệt là rất đa tình. Và tôi nghĩ đó chính là lý do của sự tan vỡ sau này. Thời gian dần qua đi chúng tôi đậu tốt nghiệp và lên thành phố thi đại học. Một cuộc sống mới mẻ đầy cám dỗ và một thằng như tôi rất dễ sa ngã. Tôi cảm thấy mình đang dần xa rời em, tôi bắt đầu có cảm giác bị em ràng buộc mặc dù em không trách móc gì tôi hết. Và rồi không biết từ đâu mà tôi có ý định chia tay với em,em khóc thật nhiều và van xin tôi, em gục ngã dưới chân tôi nhưng tôi vẫn không quan tâm. Tuy có chút gì đó canh cánh trong lòng nhưng tôi vẫn quyết định như vậy. chia tay rồi nhưng chúng tôi vẫn thường liên lạc với nhau, tôi thấy mình rất có lỗi với em nên tôi vẫn để cho em có cảm giác là tôi vẫn ở đó và em vẫn có thể gặp tôi bất cứ lúc nào em muốn. khoảng 2 tháng sau tôi quay lại với em, em đã đồng ý. Nhưng chỉ sau một thời gian tôi lại lao vào những cuộc vui vô nghĩa và bỏ rơi em. Đến ngay cả ngày sinh nhật của tôi em đã không ngại mưa gió qua chúc mừng tôi nhưng tôi lại lạnh lùng lẩn tránh em. Mặc dù lúc đó tôi biết mình vẫn còn yêu em nhưng tôi cũng không biết vì sao mình lại tồi tệ đến như vậy.
……………………
Đôi lúc tôi cũng muốn gặp em nhưng lại thôi vì tôi nghĩ đã chia tay rồi thì không nên làm cho em đau khổ thêm nữa. Rồi từ đó về sau chúng tôi không còn liên lạc thường xuyên với nhau nữa thỉnh thoảng chỉ 1 , 2 tin nhắn hỏi thăm ngắn ngủi. 1 thời gian sau em quen 1 người bạn học chung lớp, tên G. Em không yêu G nhưng G rất tốt, rất lo lắng cho em, ân cần dịu dàng và rất chiều chuộn em. G đã bỏ tất cả kể cả cãi nhau với người yêu để bảo vệ em. Gần 1 năm trời không có tôi bên cạnh em đã có tình cảm sâu nặng với G nhưng em vẫn còn rất yêu tôi. Bên này tôi cũng nhớ và còn rất yêu em nhưng tôi lại sợ sẽ làm tổn thương em 1 lần nữa….
Dần dần tôi và em càng ít liên lạc hơn vì đôi lúc tôi đã không hồi âm lại cho em, điều đó khiến em mất dần sự quen thuộc nơi tôi. Một ngày tôi nhắn tin và nói tôi nhớ và yêu em nhiều lắm. Lúc đó G đang ngồi bên cạnh em, em khóc thật nhiều G tức giận với em và buộc em phải lựa chọn giữa tôi và cậu ta. Đêm đó em hẹn tôi online, em đã kể tất cả với tôi và em đã hỏi tôi.
Em: Vì sao trước đây a lại bỏ rơi em…
Tôi: A rất yêu em nhưng a sợ a như vậy sẽ khổ cho em
Em: E đã nói là em sẽ chấp nhận tất cả mà. E không sợ khổ. E yêu a…
Tôi cố lãng tránh những câu hỏi của em
Tôi: A biết, a cũng rất yêu em...
Tôi : Nhưng…
Tôi: A không thể cứ làm khổ em mãi được, vả lại G a thấy G rất tốt với em
Tôi : Và em cũng đã yêu G mà
Tôi :Đúng không?
Tôi chỉ cố ý hỏi như vậy để muốn xác nhận lại sự thật đó. Tôi muốn nghe câu trả lời “không” từ em. Nhưng không

Em: Uhm. E đã yêu G. Một thời gian dài không có a G đã rất tốt với em
Em: Trong một thời gian dài người ta tốt với mình như vậy làm sao mà mình không đáp lại tình cảm của người ta được hả a?
Một không gian im lặng đang bao trùm xung quanh tôi. Nước mắt tôi dần dần chảy ngược vào tim tôi. Mắt tôi như không còn nhìn rõ những dòng chữ trên màn hình. Tôi cố gắng tìm từng từ trên bàn phím và trả lời cho em.
Tôi: Vậy bây giờ em tính sao?
Em: Em cũng không biết nữa. a giúp e được không?
Tôi: Em đã yêu G thật sao? Em cũng đã có người khác rồi còn gì…
Em không trả lời. tôi biết ở bên đó em đang khóc 1 lúc
Tôi: A muốn em tự quyết định
Em: Vậy để ngày mai em trả lời cho a biết nghen.
Tôi: Uhm….

Ngày hôm sau tôi thức dậy với 1 cảm giác rất bồn chồn. tôi thấy lo. Và rồi 1 cuộc điện thoại từ bên kia. Em …
Em nói rất nhiều nhưng tôi dường như không còn nghe thấy gì nữa. Tôi như chết lặng. Em đã quyết định chọn G.
Những ngày sau đó tôi như không còn là tôi nữa. Tôi suốt ngày chỉ nhốt mình trong nhà. Tôi nhớ em… em đã thuộc về người ta. Cứ nghĩ đến là tôi không sao chợp mắt được. tôi cố gắng chấp nhận sự thật nhưng không thể. Cuối cùng tôi quyết định gọi cho em.

“ Anh yêu em. Đừng rời xa anh nha em”

Thật bất ngờ là em lại đồng ý ngay lập tức.

Sáng hôm sau tôi từ thành phố chạy thẳng về quê để gặp em. Chúng tôi đã giành trọn 1 ngày để ở bên nhau, đi đến những nơi thân quen mà hai đứa vẫn thường đến. Đã 1 năm rồi mà tôi thấy em vẫn dễ thương như chỉ mới ngày hôm qua. Em ngả vào lòng và ôm vòng quanh eo tôi, rồi hôn lên má tôi như ngày xưa khi chúng tôi còn ở bên nhau. Tôi cảm thấy rất hạnh phúc. Tôi và em đã bắt đàu quay lại mặc cho có sự hiện diện của người thứ 3. Chúng tôi quyết định sẽ đi vũng tàu. Lần này tôi muốn dành trọn thời gian để ở bên em điều mà tôi đã không làm được trong những lần đi trước. Tôi hẹn em vào ngày thứ 3 tuần sau. Chia tay em , tôi về lại TP. Trưa t3 tôi học xog và em cũng đã xuống đến TP. Không chờ đợi gì nữa, tôi và em bắt đầu khởi hành. Vứt bỏ mọi ưu phiền và những sóng gió sẽ đến sau này tôi và em vô tư tận hưởng cảm giác khi ở bên nhau. Tôi phóng thật nhanh còn em thì cứ ôm chặt lấy tôi. Ra đến VT, trời cũng đã tối, chúng tôi kiếm 1 nơi để ăn uống qua loa rồi lại tiếp tục cuộc hành trình. Hôm đó chúng tôi đi rất nhiều nơi, rồi đi dạo ngoài bãi biển vui đùa đến khi mệt lả người…
………….
Biển hôm đó không 1 bóng người. Gió thổi rất lớn, sóng vỗ rất mạnh đưa những bọt sóng trắng xóa dạt sâu vào bờ. Cứ chạy theo những con sóng chúng tôi vui đùa rồi la hét thật to thật tự nhiên. Cảm giác thật thoải mái, dễ chịu và ấm áp khi được ở bên em. Rồi bất chợt chuông điện thoại của em reo lên, 1 tin nhắn từ người có tên là “ ox iu “ tôi chợt cảm thấy chạnh lòng những từ thân quen mà trước kia thuộc về tôi giờ đây thây vào đó là 1 người xa lạ nào đó mà tôi chưa từng biết mặt.

“ em làm gì mà từ sáng tới giờ anh gọi không bắt máy. A lo lắm. a thấy có gì đó lạ lắm. a sợ mất em quá. Đừng rời xa a nha em!”

Thật sự lúc nhìn thấy tin nhắn đó tôi cũng không biết nói gì. Rồi 1 cuộc gọi đến từ phía bên kia, em nhìn tôi, tôi mỉm cười rồi bảo em đi thật xa để em có thể nói chuyện tự nhiên hơn. Tôi rất đau nhưng cố dằn lòng lại mà cười nói vui vẻ, tôi không muốn bất cứ điều gì làm hỏng niềm vui của em và tôi. Tôi muốn ngày hôm nay là ngày đặc biệt nhất, hạnh phúc nhất mặc cho ngày mai có ra sao vì trong tôi luôn biết những ngày sau này sẽ có 1 điều gì đó sắp xảy ra. Nghe điện thoại xong em quay lại nhìn tội và cười 1 cách ngượng ngịu. Em hỏi tôi “ a có ghen không”. Tôi không trả lời câu hỏi của em. Tôi muốn em đừng để G đưa rước nữa. Em đồng ý nhanh chóng. Rồi chúng tôi lại tiếp tục cuộc vui đang bị bỏ dở.
*******
Trở về TP, tôi quay về với cuộc sống thường ngày nhưng vui vẻ hơn, hạnh phúc hơn vì tôi có em, tôi sống có ý nghĩa hơn trước rất nhiều. bay giờ tôi mới nhận ra tôi yêu em nhiều đến nhường nào. Vậy mà trước đây tôi lại làm khổ em nhiều đến thế. Tuy nói là em quay về với tôi nhưng trong lòng tôi luôn biết em vẫn còn nhớ G. Chỉ được vài ngày rồi mọi chuyện trở lại như cũ, em vẫn để G đưa rước, vẫn còn qua lại thường xuyên với G (tôi biết điều đó từ em). 2 tuần qua được ở bên em tôi vô cùng hạnh phúc, tôi trân trọng tình cảm của em, tôi cố tạo cho em 1 sự tin tưởng đã bị đánh mất nơi tôi. Nhưng xa nhau 1 thời gian dài thì tình cảm cũng không còn được như trước, trái tim của em đã không còn dành trọn cho tôi nữa rồi….

****

T2 đầu tuần thứ 3 em hứa là sẽ qua tôi. Đợi mãi không thấy em, tôi gọi cho em rồi sang đón em. Nhưng khi đến nơi gặp em, em nói em sẽ đi chơi với bạn trong đó có G….
Chiều hôm đó tôi thấy trong lòng bất an nhưng không biết phải làm gì. Tôi vào 1 quán bar nhỏ uống vài ly rượu. Tôi vẫn thấy điều gì đó không ổn và tôi quyết định gọi cho em.
Em đang ở bên G…
Tôi vội rời quán chạy thật nhanh đến chỗ em, tôi không thấy G mà chỉ thấy em ở đó. Không đợi chờ lâu em đã vào thẳng vấn đề chính. Em nói rất nhiều, nhiều lắm, em nói trong tiếng khóc nghẹn ngào. Tim tôi như vỡ nát theo từng lời nói của em
“Thời gian qua em đã quen cảm giác ở bên G, đã quen được chiều chuộn, quen được G đưa rước mỗi ngày. Em rất yêu anh nhưng ở bên G em thấy được an toàn, được thương yêu. Khi ở bên anh em vui lắm nhưng em lai sợ, em sợ 1 ngày nào đó anh lại bỏ em mà đi. Sợ những lúc anh giận, anh lớn tiếng, anh bỏ mặc em. Em sợ…”
Tôi vẫn im lặng. Nước mắt tôi rơi. Tôi cố quay mặt đi nơi khác để em không biết rằng tôi đang khóc. Em cũng đang khóc, khóc thật nhiều khiến tôi cũng không nghe rõ lắm những lời em nói. Nhưng tôi hiểu.
“1 thời gian dài không có anhem đã cố chờ anh quay về nhưng chờ mãi vẫn không thấy anh. Rồi em gặp G, G đối xử rất tốt với em với lại em thấy nơi G có những tính cách rất giống anh, nhìn thấy G như thấy hình bóng của anh. Nhưng dần dần em thấy G không những hoàn toàn giống anh mà G còn có những ưu điểm khác nên em đã quyết định yêu G”
Tôi lúc đó như không còn đứng vững trên đôi chân của mình nữa, tôi run rẫy. Tôi đau bởi vì tôi mà em trở nên như vậy, tôi có lỗi với em. tôi đau vì em đã yêu người ta, tôi xót xa khi thấy em khóc nhiều như vậy. Cảm xúc của tôi lẫn lộn. Tôi đau nhưng tôi biết em còn đau khổ gắp trăm ngàn lần như vậy. Em đã có sự lựa chọn, tôi lấy hết sức lên xe phóng thật nhanh không 1 lời từ biệt với em. Tôi như người điên vô hồn cứ chạy, chạy mãi không xác định đươc là đi đâu, về đâu, làm gì lúc này. Tôi đã khóc suốt dọc đường đi. Tôi đã trở nên yếu đuối từ lúc nào? Tôi nhớ lại nhưng lời em nói, tôi nhớ em, tôi yêu em, tôi sợ cảm giác không có em.
Tôi mất em thật rồi sao?
……….
Tại sao lúc nay tôi lai đi vội vàng như vậy?
……………..
Tại sao lúc đó tôi không cố ở lại và cầu xin em?
Tôi muốn quay lai và thực hiện những gì tôi nghĩ nhưng tôi đã đi quá xa rồi.
Tôi cảm thấy mệt mỏi. Tôi cố tìm đường về lai căn nhà trống vắng. Tôi châm 1 điếu thuốc để lấy lại tinh thần, rồi lại điếu khác. Đêm đó tôi không sao ngủ được cho đến sáng. Khá mệt, tôi làm 1 giấc đến chiều. Khi tỉnh giấc, tôi lại thấy nhớ em vô cùng. Tâm trí tôi không muốn gọi cho em nhưng tay tôi thì lại cứ nhấn từng số trong số điện thoại của em. Em bắt máy, tôi im lặng thật lâu cuối cùng cũng nói lên được 1 câu như van xin em…
“anh yêu em. đừng rời xa anh nha em”
Em hẹn gặp tôi tại 1 quán café gần ktx trường em.
Không hiểu sao gặp anh em vui lắm
Tôi cũng lấy làm lạ.
Chúng tôi nói rất nhiều rất tự nhiên như chưa từng có chuyện gi xảy ra. Mà chỉ toàn nói những chuyện ngoài đề. 1 lúc lâu sau em đưa tôi xem dòng tin nhắn mà G đã gửi cho em tối qua.
Em chia tay với G? tôi ngạc nhiên.
Uhm.
Rồi tôi lại đọc được những dòng tin mà em đã soạn nhưng không gửi cho tôi
“tôi yêu người. tôi rất yeu người. nhưng có lẽ tôi đã làm người đau khổ, người đã khóc vì tôi. Tôi xót xa lắm, không lẽ tôi đã quyết định sai? Tôi rất muốn người được hạnh phúc. Đó là không ở bên tôi người sẽ hp……”
Tôi cảm thấy vui và tưởng rằng em sẽ quay về với tôi nhưng niem2 vui đó đã bị cắt ngang
Thời gian qua ở bên anh em rất vui. Nhưng khi ở bên anh em lai thấy nhớ G- nói đến đây em lại khóc
Rồi những lúc ở bên G em lại thấy rất nhớ anh như vậy sẽ không công bằng với anh vì em yêu anh nhiều lắm. nhưng em không thể bỏ G để theo anh được và em cũng sẽ không chọn G. G nói nếu em chia tay G sẽ bỏ thi. Em không thể làm vậy với G
Vậy em sẽ làm gì? Tôi nghẹn ngào
Em sẽ không quen ai hết vì quen người này sẽ làm người kia đau khổ. Em không thể ích kỉ như vậy được. hôm nay chia tay với anh, rồi đợi G thi xong em sẽ chia tay với G
Tôi biết quyết định này rất khó khăn với em. Tôi cố khuyên em, cầu xin em, cố níu kéo em trong vô vọng. Trước đây em luôn nghe theo tôi nhưng bây giờ tôi lại đành bất lực trước em. Em đã cương quyết. Nhưng tình yêu của tôi dành cho em khiến tôi không thể nào buông xuôi để em ra đi như vậy. tôi cầm điện thoại của em bẻ đôi chiếc sim.
Hay là thi xong em hãy về nhà suy nghĩ và không được liên lạc với ai
Hay là như vậy đi – em trả lời
Tôi lại đèo em lên xe. Chúng tôi đi ăn, đi dạo, rồi ra công viên.
Tuy quyết định như vậy nhưng trong đầu tôi đã biết trước 1 điều rằng cuối cùng em cũng sẽ không chọn ai. Tôi hiểu tính em mà, em luôn quan tâm và lo lắng cho người mà em yêu thương. Nếu làm như vậy thì mọi đau khổ chỉ thuộc về một mình em. Càng nghĩ tôi càng thấy yêu em hơn. Nhưng càng yêu em tôi sẽ càng đau khổ hơn khi biết tôi sắp phải rời xa em, ngày tháng sau này không có em tôi biết phải sống sao đây? Tôi cảm thấy đau đớn tột cùng, có 1 thứ gì đó nghẹn giữa cổ họng tôi khiến tôi không nói được nên lời. Nhưng đây là phút giây sau cùng tôi được ở bên em, được ôm em vào lòng, được vuốt tóc em, được nắm tay em, được hôn lên đôi môi nhỏ nhắn của em. Đó những cảm giác sau cùng của 1 tình yêu mà có lẽ sau này thay vào đó sẽ là tình cảm bình thường như những người bạn. Tôi phải cố trân trọng nó. Nhìn vào đôi mắt em, hiểu được em tôi biết em cũng đang có cảm giác giống như tôi. Em ngước lên hôn vào má tôi lần cuối cùng rồi tôi sẽ chở em về ktx.
Hôm nay tôi chạy rất chậm, tôi luyến tiếc những phút giây sau cùng này. Cuối cùng cũng đến nơi cần phải đến. Giờ phút chia tay đã đến tôi vẫn không nói được lời nào lảng lặng ra về.
Hôm nay khác hôm qua. Tôi không khóc dọc đường nữa. Thật may.
………………….
Cuối cùng cũng về đến nhà. Bây giờ thì không còn gì có thể ngăn cản tôi được nữa.
Tôi khóc, khóc thật to….. Chưa bao giờ tôi được khóc to và nhiều đến như vậy….
……..
Lẽ ra lúc trước anh không nên đối xử với em như vậy…..
Lẽ ra anh phải quay lai với em sớm hơn trước khi em yêu người ta đến như vậy
Nếu biết trước như vậy lẽ ra anh không nên quyết định quay về với em khiến em phải đau khổ như vậy
Lẽ ra anh nên để em quên anh và hp bên người ta
Cả anh, em và G đều đau khổ
Tất cả mọi chuyện là do anh
Đáng lẽ anh không có quyền làm như vậy với 2 người…
Ngàn lần xin lỗi em…..



Về Đầu TrangThông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]


« Xem bài trước | Xem bài kế tiếp »

Quyền hạn của bạn:

Bạn không có quyền trả lời bài viết